When an old man died
in the geriatric ward of a nursing home in an Australian country town, it was
believed that he had nothing left of any value.
Later, when the nurses were going through his meager possessions, They found this poem. Its quality and content so impressed the staff that copies were made and distributed to every nurse in the hospital.
Later, when the nurses were going through his meager possessions, They found this poem. Its quality and content so impressed the staff that copies were made and distributed to every nurse in the hospital.
One nurse took her
copy to Melbourne. The old man's sole bequest to posterity has since appeared
in the Christmas editions of magazines around the country and appearing in mags
for Mental Health. A slide presentation has also been made based on his simple,
but eloquent, poem.
And this old man,
with nothing left to give to the world, is now the author of this 'anonymous'
poem winging across the Internet.
CRANKY OLD MAN
What do you see nurses? . . .. . .What do you
see?
What are you thinking .. . when you're
looking at me?
A cranky old man, . . . . . .not very wise,
Uncertain of habit .. . . . . . . .. with
faraway eyes?
Who dribbles his food .. . ... . . and makes
no reply.
When you say in a loud voice . .'I do wish
you'd try!'
Who seems not to notice . . .the things that
you do.
And forever is losing . . . . . .. . . A sock
or shoe?
Who, resisting or not . . . ... lets you do
as you will,
With bathing and feeding . . . .The long day
to fill?
Is that what you're thinking?. .Is that what
you see?
Then open your eyes, nurse .you're not
looking at me.
I'll tell you who I am . . . . .. As I sit
here so still,
As I do at your bidding, .. . . . as I eat at
your will.
I'm a small child of Ten . .with a father and
mother,
Brothers and sisters .. . . .. . who love one
another
A young boy of Sixteen . . . .. with wings on
his feet
Dreaming that soon now . . .. . . a lover
he'll meet.
A groom soon at Twenty . . . ..my heart gives
a leap.
Remembering, the vows .. .. .that I promised
to keep.
At Twenty-Five, now . . . . .I have young of
my own.
Who need me to guide . . . And a secure happy
home.
A man of Thirty . .. . . . . My young now
grown fast,
Bound to each other . . .. With ties that
should last.
At Forty, my young sons .. .have grown and
are gone,
But my woman is beside me . . to see I don't
mourn.
At Fifty, once more, .. ...Babies play 'round
my knee,
Again, we know children . . . . My loved one
and me.
Dark days are upon me . . . . My wife is now
dead.
I look at the future ... . . . . I shudder
with dread.
For my young are all rearing .. . . young of
their own.
And I think of the years . . . And the love
that I've known.
I'm now an old man . . . . . . .. and nature is
cruel.
It's jest to make old age . . . . . . . look
like a fool.
The body, it crumbles .. .. . grace and
vigor, depart.
There is now a stone . . . where I once had a
heart.
But inside this old carcass . A young man
still dwells,
And now and again . . . . . my battered heart
swells
I remember the joys . . . . .. . I remember
the pain.
And I'm loving and living . . . . . . . life
over again.
I think of the years, all too few . . .. gone
too fast.
And accept the stark fact . . . that nothing
can last.
So open your eyes, people .. . . . .. . .
open and see.
Not a cranky old man .
Look closer . . . . see .. .. . .. .... .
ME!!
----------------
Remember this poem when you next meet an older person who you might brush aside without looking at the young soul within. We will all, one day, be there, too!
PLEASE SHARE THIS POEM (originally by Phyllis McCormack; adapted by Dave Griffith)
PLEASE SHARE THIS POEM (originally by Phyllis McCormack; adapted by Dave Griffith)
==================================================================
BẢN DỊCH TIẾNG VIỆT
Người dịch: gianghn1791987
ÔNG GIÀ KHÓ ƯA
Các cháu nghĩ ra sao…khi đưa mắt nhìn tôi
Một lão già lôi thôi...giờ không còn minh mẫn
Thói quen dần mất hẳn…mắt mờ nhìn xa xăm
Rơi vãi đầy đồ ăn…không trả lời nạt nộ
Khi các cháu mắng mỏ… “Các cháu đã thử chưa!”
Làm sao để phớt lờ…cái nhau mày, cáu kỉnh
Trời, lão già đãng trí…giày, tất để đâu rồi?
Kháng cự, hay buông xuôi…Ta vẫn tùy ý cháu
Giờ ăn, giờ tắm rửa…Cháu thở vắn than dài
Cháu nghĩ những ngày này…Bao giờ mới kết
thúc?
Các cháu, hãy mở mắt…Cháu đâu có nhìn ta
Hãy lắng nghe trải lòng từ một ông lão già…Khi
ta ngồi đây, bất động
Khi ta làm mọi điều cháu muốn…Khi ta ăn những
bữa cơm khó xuôi
Ta đã là ta, một đứa trẻ lên Mười…có cha và
có mẹ
Có chị, có anh và các em thơ bé…một gia đình
đầm ấm, thương yêu
Một cậu bé Mười Sáu như cánh diều…bay cao,
bay xa bằng đôi chân rắn rỏi
Mơ về tương lai gần thôi…gặp được nửa kia
cùng sẻ chia cuộc sống
Một chú rể Hai Mươi đầy ước vọng…trái tim run
rẩy trong ngày cưới thiêng liêng
Những nguyện thề, suốt đời không quên…Ta tuyên
bố giữ trọn lời hứa
Tuổi hai lăm, và bây giờ nữa…Ta có những đứa
trẻ của riêng mình
Tụi nhỏ cần sự hướng dẫn tận tình…và một mái ấm
an toàn, hạnh phúc
Tuổi ba mươi đến trong gang tấc…Lũ trẻ cao lớn
thật nhanh
Em bé quấn quýt bên các anh…Tình cảm em như
keo sơn, gắn bó
Tuổi bốn mươi chạm ngõ… các con trai trưởng
thành và bay xa thật xa
Chỉ còn bà ấy ở lại bên ta….để nỗi xót xa vơi
dần theo năm tháng
Tuổi năm mươi đã sang…trẻ con ríu rít đùa vui,
quấn chân ông nội
Một mai, lũ trẻ rồi…Còn lại ta và bà ấy
Những tháng ngày tối sẫm bủa vây…Khi bà ấy từ
biệt ta không hẹn ngày gặp lại
Ta nhìn về tương lai…rùng mình trong sợ hãi
Nước mắt chảy xuôi, các con ta đều phải…tròn
trách nhiệm với lũ trẻ của riêng mình
Còn ta ngồi nghĩ về những năm tháng mưu sinh…Cả
tình yêu trong tay ta ngày đó
Giờ ta chỉ còn là một ông già nhỏ thó…tạo hóa
tàn nhẫn thay
Sinh tuổi già bỡn cợt thân này…thành ông già
phiền phức
Cơ thể rệu rã đến bất lực…sức khỏe, dẻo dai không
còn
Nay chỉ là một hòn đá khô mòn…xưa kia có một
trái tim mãnh liệt
Trong tấm da bọc xương này có ai biết…tâm hồn
tươi trẻ vẫn vẹn nguyên
Giờ đây, một lần nữa vươn mình …con tim mòn vẹt
bỗng hồi sinh thời trai trẻ
Ta nhớ lại những niềm vui nhỏ bé…và cả những
khổ đau một thời
Cuộc đời cũng chỉ vậy thôi…Biết yêu và biết sống
Ngoảnh lại thấy những mùa xuân ngắn ngủi…Đời
người tuột khỏi tầm tay
Chỉ có một thực tế không đổi thay…Chẳng có sự
vĩnh hằng và mãi mãi
Các cháu cứ mở lòng sẽ thấy…không có một lão
già khó ưa, kì dị
Hãy bao dung và quan sát tỉ mỉ…rồi sẽ hiểu được…TÔI!